Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Chậc, kể ra dài phết.Có người quay lưng lại ngắm hoa.Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
