Chậc, kể ra dài phết.Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.Nhưng chờ đến bao giờ.Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Cũng như với cuộc đời này.Rồi chúng tôi vào phòng tập.Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
