Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.Tôi không thích mèo.Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Rồi ông lại bảo: Thôi.Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.