Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.Không, cháu không phản đối, con không phản đối.Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.