Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.Theo một cách của riêng em.Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.