Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía.Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Người rỗng như không có lực.Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Tôi ủng hộ cái đúng.Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.