Đã lâu lắm rồi, khi tôi còn là một thiếu úy trẻ trong phi đoàn số 82.Mức độ nằm giữa sự thờ ơ với quá khứ và sự đắm chìm trong nó chính là một nơi mà chúng ta có thể học được từ những gì đã xảy ra với mình, bao gồm cả những lỗi lầm không thể nào tránh khỏi và sự thâm nhập vào những hiểu biết này là các kế hoạch của chúng ta cho tương lai.Trong một tình huống công việc, điều này là một sự tiếp cận có điều tiết.Những người ốm yếu hay đau khổ luôn cảm thấy sự lựa chọn của mình bị giới hạn, đôi khi bởi hoàn cảnh bên ngoài hay tình trạng ốm yếu của chính họ, đôi khi do chính chúng ta tự giới hạn cuộc sống của mình.Chúng ta chỉ thể hiện được điều này bằng những dẫn chứng.Khi mọi người tới xin các bác sĩ giúp đỡ họ, họ đang tìm kiếm cách thay đổi lối suy nghĩ của mình.Bà đã không bao giờ tha thứ cho mình vì đã «không đương đầu được với hoàn cảnh» để nuôi tôi.Chúng ta không thích nghĩ rằng bản thân mình bị mắc bẫy.Có lẽ những kỷ niệm về «những gì đã qua» thường không mang tính xây dựng.Sự thiếu thời gian và yêu cầu kiếm sống cũng thường là những lời biện hộ cho sự không hành động.
